Một bản dịch tốt phải truyền tải tất cả các ý tưởng của văn bản gốc cũng như các đặc điểm cấu trúc và văn hóa của văn bản gốc. Massoud (1988) đặt ra các tiêu chí cho một bản dịch tốt như sau:
Chuyên gia nghiên cứu ngôn ngữ El Shafey lại đưa ra các tiêu chí khác cho một bản dịch tốt, bao gồm ba nguyên tắc chính:
Từ một quan điểm khác, El Touny (2001) tập trung vào sự khác biệt giữa các loại dịch khác nhau. Ông chỉ ra rằng có tám loại dịch:
Ông ủng hộ loại dịch giao tiếp là loại dịch truyền tải ý nghĩa của ngữ cảnh, tôn trọng hình thức và cấu trúc của văn bản gốc và là cách dịch dễ hiểu đối với độc giả.
El Zeini (1994) dường như không hài lòng với các tiêu chí để đánh giá chất lượng của bản dịch. Do đó bà đề xuất một mô hình thực tế và phong cách để đánh giá chất lượng trong dịch thuật. Bà giải thích rằng mô hình “đặt các tiêu chí về nội dung cũng như các tiêu chí về phong cách trong dịch thuật ở vị trí quan trọng ngang nhau”.
Mô hình này bao gồm một tập hợp các tiêu chuẩn, được chia thành hai loại chính: tiêu chuẩn liên quan đến nội dung và tiêu chuẩn liên quan đến hình thức” và trông đợi rằng bằng cách thực hiện theo các tiêu chí này, “dịch giả có thể giảm thiểu được các lỗi hoặc thiệt hại mà các lỗi dịch này mang lại, cũng như loại bỏ được các vấn đề về việc nội dung bản dịch không trong sáng”.